Đoạn Đất nước trích gần chọn chương V của
trường ca Mặt đường khát Vọng, thể hiện khá tập trung những cảm nhận sâu sắc và
có phần mới mẻ về Đất nước của nhà
thơ Nguyễn Khoa Điềm. Nếu không đọc
kĩ trọn vẹn trường ca Mặt đường khát vọng dễ nhầm tưởng rằng dường như chương V
này không đề cập trực tiếp đến các vấn đề của thanh niên trí thức miền Nam,
không nói đến hiện thực sôi động trong cuộc chiến đấu trong các thành thị miền
Nam thời Mỹ Nguỵ, do đó nó không thật gắn bó chặt chẽ với toàn bộ tác phẩm.
Song, thực ra chương này lại là hạt nhân quan trọng nhất của tác phẩm: Sự ý thức
về đất nước, về nhân dân đã dẫn đến
sự ý thức về trách nhiệm của thế hệ trẻ, cuộc chiến trạnh oanh liệt vì đất nước, vì nhân dân.
Trong văn học Việt Nam, Đất nước vốn là một đề tài lớn. Điều đó có thể giải thích bằng đặc
điểm quá trình lịch sử đấu tranh sinh tồn của dân lộc. Trải qua hàng ngàn năm
phải liên tục chiến đấu gìn giữ đất nước,
hơn ai hết, người Việt Nam luôn luôn gắn bó sâu nặng với đất nước, với đồng bào. Trong văn học viết thời phong kiến đã có những
kiệt tác viết về Đất nước như bài
thơ Thần của Lí Thường Kiệt, Bài cáo bình Ngô của Nguyễn Trãi. Từ sau Cách mạng
Tháng Tám, để tài này thường xuyên suất hiện trong văn học: Nguyễn Đình Thi viết
bài Đất nước nổi tiếng chủ yếu thời
kì chống Pháp. Cùng thế hệ với Nguyễn
Khoa Điềm, Nguyễn Duy, Thanh Thảo, Hữu Thỉnh... đều có những tác phẩm thể
hiện đề tài đất nước, ở đề tài này,
các tác giả ghi nhận những thành công nhất định. Nhưng đoạn trích Đất nước nói riêng, và trường ca Mặt đường
khát vọng nói chung vẫn chiếm được cảm
tình của người đọc bởi nhà thơ Nguyễn
Khoa Điềm đã mang đến cho đề tài này một số nội dung có phần mới mẻ và một
cách phô diễn khá độc đáo, hấp dẫn, không giông bất kì cây bút nào đi trước.
Cảm nhận về Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm
bắt đầu thật bình dị. Dưới cách nhìn và cảm nhận của nhà thơ trẻ (khi viết trường
ca này Nguyễn Khoa Điềm mới 28 tuổi,
nhưng có học vấn cử nhân văn khoa), Đất
nước là những gì vô cùng gần gũi, binh dị, gắn bó thật sâu nặng với mỗi con
người, mỗi gia đình. Đất nước hiện
diện từng giây, từng phút trong cuộc sống thường nhật vừa là trừu tượng, song lại
hết sức cụ thể đối với từng thành viên. Theo tác giả, Đất nước không có gì xa lạ. Đất
nước có trong những câu chuyện mà mỗi bà mẹ thường kể cho con nghe hay bắt
đầu bằng câu "Ngày xửa ngày xưa...". Đất nước còn là tập quán lưu giữ từ ngàn đời nay, biểu hiện ở miếng
trầu bà ta vẫn ăn, hay thói quen "bới tóc sau đầu" của mẹ. Đất nước còn là mối quan hệ thuỷ chung
son sắt giữa người với người cùng sống trên dải đất Việt Nam này. Điều ấy, trước
hết được chứng minh bằng quan hệ bền vững trước sau của mẹ với cha của vợ với
chồng. Trong căn nhà đơn sơ, bao thế hệ người Việt Nam đã sinh con đẻ cái, cần
mẫn, lam lũ sớm trưa không bao giờ thiếu mái rạ, cây tre. Trong nhà rất đỗi
quen thân ấy, không thể thiếu cái kèo, cái cột... Đây cũng chính là đất nước!
Cái mới lạ, sức hấp dẫn ở đoạn thơ này chính
là cách nói hết sức bình dị của nhà thơ. Điều này đã khơi dậy trong tiềm thức
sâu xa của người đọc những kỉ niệm, những ấn lượng về một quê hương Việt Nam,
con người Việi Nam quen thuộc gần gũi mà bất kì một người đọc nào cũng đã từng
chứng kiến, khiến họ không khỏi bồi hồi xao xuyến nhận ra: Trong Đất nước có một phần máu thịt của mình.
Tiếp tục mạch cảm hứng ở khổ đầu, đến khổ
thơ tiếp theo, nhiều khi Nguyễn Khoa Điềm
tách riêng hai yếu tố đất và nước. Đất
nước chính là sự hợp thành hai yếu tố đất và nước. Nó luôn gần gũi với cuộc
sống mỗi người:
Đất là nơi anh đến trường,
Nước là nơi em tắm,
Đất nước là nơi ta hò hẹn,
Đất nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi
nhớ thầm
Đất là nơi con chim phượng hoàng bay
về hòn núi bạc
Nước là nơi con cá ngư ông móng nước
biển khơi
Tiếp theo, nhà thơ cảm nhận Đất nước qua độ dài vô tận của "thời
gian đằng đẵng" lẫn độ dài vô tận của "không gian mênh mông". Và
thời gian không chỉ dài mà điều quan trọng hơn là trên nền thời gian ấy đã có
bao biến thiên lịch sử vừa chân thực vừa phảng phất chất huyền thoại. Đồng bào
ta vẫn tự hào là con Rồng cháu Tiên, cha là Lạc Long Quân và mẹ là bà Âu Cơ.
Như vậy thời gian chủ yếu được cảm nhận trong chiều sâu của lịch sử hình thành
và phát triển của đất nước, của dân
tộc. Không gian vừa là núi cao sông rộng, muôn trùng núi bạc, bát ngát biển
khơi, lại vừa là nơi sinh sống của bao nhiêu người Việt Nam từ thế hệ này qua
thế hệ khác:
Những ai đã khuất,
Những ai bây giờ,
Yêu nhau và sinh con đẻ cái,
Gánh vác phần người đi trước để lại,
Dặn dò con cháu mai sau,
Hàng năm ăn đâu nằm đâu,
Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ.
Đất
nước gắn bó thân thiết với mỗi con người, khi tuổi ấu thơ ("Đất là nơi
anh đến trường - Nước là nơi em tắm") cũng như khi ta lớn hơn bước vào đời
("Yêu nhau và sinh con đẻ cái")
Bởi vậy, như một tất yếu, mỗi thành viên phải
có nghĩa vụ đối với Đất nước này. Nhờ
sự dắt dẫn ở phần trên, nhờ xúc cảm chân thành, lời nhắn nhủ có vẻ như là
"hô khẩu hiệu" của tác giả, ở phần sau được người đọc chấp nhận một
cách khá tự nhiên, rất ít có cảm giác sống sượng:
Em ơi em, Đất nước là máu xương của mình.
Phải biết gắn bó và san sẻ,
Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở.
Làm nên Đất nước muôn đời...
Như vậy, Đất nước được cảm nhận một cách khá phong phú, có sự kết hợp hài
hoà trên nhiều lĩnh vực: những phong tục lâu đời, những truyền thống văn hoá,
giữa không gian và thời gian, giữa cá nhân và cộng đồng, giữa cái to lớn hùng
vĩ với những sinh hoạt thường nhật của mỗi một con người. Nếu một số tác phẩm
trước đây, Đất nước được biểu hiện bằng
một giọng điệu trang trọng, uy nghi, chủ yếu với những hình ảnh lớn lao, thì ở
Mặt đường khát vọng Đất nước được thể
hiện bằng những hình ảnh gần gũi với một giọng thơ thiết tha lắng đọng, ý thơ
được phát triển một cách khá tự do, tự nhiên: nhưng đoạn thơ vẫn đảm bảo được kết
cấu hợp lí.
Điều đặc biệt đáng lưu ý là tác giả đã sử dụng
một cách hết sức linh hoạt sáng tạo vốn hiểu biết phong phú về văn hoá dân
gian. Chẳng hạn, muốn diễn đạt ý tưởng Đất
nước ta có từ lâu đời, tác giả cho người đọc liên tưởng đến kho tàng truyện
cổ tích. Truyện cổ tích thường bắt đầu bằng lời kể Ngày xửa ngày xưa…. Tiếp đến
nhà thơ giúp người đọc nhớ đến truyện Trầu cau bất hủ bằng câu: “ Đất nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ
bà ăn". Và mấy ai không nghĩ đến truyền thuyết Thánh Gióng, khi đọc câu
thơ "Đất nước lớn lên khi dân
mình biết trồng tre mà đánh giặc”. Còn câu "Cha mẹ thương nhau bằng gừng
cay muối mặn” chính là sự vận dụng tuyệt vời câu ca dao từng làm rung động con
tim bao người Việt Nam:
Tay nâng chén muối đĩa gừng
Gừng cay muối mặn, xin đừng quên
nhau.
Cũng có lúc tác giả trích nguyên văn một số câu dân
ca:
Con chim phượng hoàng bay về hòn núi
bạc
Con cá ngư ông móng nước biển khơi...
Cho dù chỉ sử dụng ý trong ca dao trong các
truyện dân gian, hay là trích nguyên văn, nhìn chung Nguyễn Khoa Điềm đều tạo nên được những câu thơ mới, những ý thơ mới.
Những ý thơ này gắn bó một cách khá chặt chẽ với nhau. Chẳng hạn, đang nói chuyện
"ngày xửa ngày xưa"... nhà thơ chuyển đột ngột đến chuyện bây giờ (Đất
là nơi anh đến trường - Nước là nơi em tắm). Rồi từ đó, tác giả lại dẫn người đọc
vào thế giới xa xưa với dân ca và truyền thuyết ( truyện Sự tích trăm trứng,
dân ca xứ Huế...)
Cách diễn đạt ấy khá khêu gợi trí tưởng tượng
người đọc. Các yếu tố văn hoá dân gian đã góp phần không nhỏ biểu hiện tư tưởng
cốt lõi của tác phẩm Đất nước của
nhân dân. Đồng thời nó tạo được ở người đọc ấn tượng sâu sắc về một Đất nước Việt Nam phong phú, sống động
lạ thường, muôn màu muôn vẻ, trải dài theo không gian và thời gian, gần gũi
thân thiết với từng con người Việt Nam.
Ngày nay đọc lại đoạn trích này, chúng ta
càng thấy rõ phần nào những cống hiến của Nguyễn
Khoa Điềm đối với sự phát triển của thơ ca thời chống Mĩ. Sự dồi dào trong
xúc cảm và chiều sâu trí tuệ đã khiến cho đoạn thơ có chất chính luận trên đây
ít bị cũ kĩ theo thời gian, có phần tránh được số phận của một số bài thơ cùng
thời.
>>> ĐẤT NƯỚC CỦA NGUYỄN KHOA ĐIỀM CHỨA CHAN MỘT TÌNH YÊU SÂU SẮC.
>>> ĐẤT NƯỚC CỦA NGUYỄN KHOA ĐIỀM CHỨA CHAN MỘT TÌNH YÊU SÂU SẮC.
Đăng nhận xét